Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

sinh học

thành quen. Về sau này, Tiểu Long cứ lì ra.
Tiểu Long không sợ không trả bài được. Nhưng chuyện sáng
nay khác hẳn. Không những không trả bài được, nó còn biến
thành trò cười cho cả lớp. Chung qui chỉ tại câu chuyện tiếu
lâm chết tiệt nó từng đọc được ở đâu đó. Nhưng khổ nỗi lúc
đó nó đâu có biết câu trả lời ngớ ngẩn của nó được "trích
dẫn" từ truyện tiếu lâm. Nó cứ đinh ninh nó đọc những đièu
đó từ sách giáo khoa. Thế mới khổ!
Ðến khi nghe Quý ròm kể ra nguồn gốc xuất xứ, nó mới bật
ngửa. Từ lúc đó, ngực Tiểu Long nặng trịch như đeo đá.
Cũng may, tụi bạn cùng lớp chỉ cười rộ lên một lúc rồi thôi,
chứ nếu tụi nó cứ nhắc chằm chặp về cái sự giãn nở của thời
gian để trêu nó, Tiểu Long chỉ có nước độn thổ.
Nỗi buồn đeo đuổi Tiểu Long trên suốt đường về. Ngay cả
khi nhỏ Hạnh rẽ sang đường khác, chỉ còn lại nó với Quý
ròm lếch thếch bên nhau, Tiểu Long vẫn một mực làm thinh
rảo bước:
- Bộ mày á khẩu rồi hả?
Ði một hồi, không chịu đựng nổi không khí nặng nề, Quý
ròm hắng giọng gắt.
Tiểu Long vẫn không nói gì, môi nó mím lại.
- Buồn làm quái gì! - Quý ròm nhún vai - Vấn đề là phải cố!
Mày làm biếng bỏ xừ!
- Tao cố hoài mà chẳng thấy ăn thua! - Giọng Tiểu Long đau
khổ.
- Cố cái mốc xì! - Quý ròm bĩu môi. Hễ thấy toán, lý, hoá là
mày bỏ chạy dài!
Tiểu Long gân cổ:
- Tao chạy hồi nào! Tao
Câu nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng Tiểu Long bỗng tắt
ngang. Mắt nó vừa thoáng thấy thầy Hiếu đang lững thững từ
xa đi lại. Thầy vừa đi vừa nhìn ra giữa đường, không trông
thấy tụi nó nhưng trống ngực Tiểu Long vẫn đập loạn.
Quý ròm cũng vừa kịp trông thấy thầy. Nó liền đứng lại đợi.
Nhưng ngay khi đã đến gần, thầy vẫn không nhìn thấy các
học trò của mình. Dường như thầy đang bận nghĩ ngợi
chuyện gì, mắt lơ đãng nhìn đi đâu.
Chẳng biết làm sao, Quý ròm đành nhích ngang một bước,
hắng giọng:
- Chào thầy ạ!
Thầy Hiếu hơi giật mình. Thầy ngoảnh lại:
- À, Quý hả? Em đi đâu đấy?
- Dạ tụi em đi học về ạ!
Thầy Hiếu tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Tụi em à? Tụi em là ai?
Câu hỏi của thầy khiến Quý ròm sửng sốt. Nó không hiểu tại
sao hôm nay thái độ của thầy lại kỳ dị như vậy. Tuy vậy,
Quý ròm vẫn lễ phép thưa:
- Dạ, tụi em là hai đứa em! Tức là em và
Vừa nói Quý ròm vừa quay sang bên cạnh định trỏ vào Tiểu
Long nhưng mặt nó bất giác thộn ra. Tiểu Long biến đâu
mất.
Quý ròm quay thêm một vòng đúng 360°, vẫn công cốc.
Thằng bạn mới trò chuyện với nó đây dường như đã bốc hơi
khỏi mặt đất. Bây giờ thì nó hiểu tại sao thầy Hiếu lại lộ vẻ lạ
lùng khi nó dùng chữ "tụi em" để xưng hô với thầy.
Vẻ lúng túng của Quý ròm khiến thầy động lòng. Thầy vỗ
vai nó, mỉm cười:
- Có lẽ em cần phải chơi một môn thể thao nào đó cho đầu óc
được thư giãn! Không nên học hành căng thẳng quá!
Nói xong, không để Quý ròm kịp phản ứng, thầy vội vàng
rảo bước.
Quý ròm đứng đực giữa trời nhìn theo thầy, bụng tức Tiểu
Long anh ách. Chính tại thằng bạn nhát cáy này mà thầy
tưởng thần kinh Quý ròm bị "trục trặc".
Thật oan còn hơn oan Thị Kính!
- Tiểu Long!
Quý ròm bắt tay lên miệng hét toáng.
Không thấy động tĩnh gì, nó càng cáu:
- Mày chui nhủi ở xó xỉnh nào thế? Có mau bước ra hay
không?
Quý ròm gọi đến lần thứ hai thì bụi cây thấp đằng trước căn
nhà có cổng rào hoa giấy khẽ lay động và mái tóc húi cua của
Tiểu Long từ từ nhô lên giữa các cành lá.
Quý ròm gầm gừ:
- Mày làm cái trò gì vậy?
- Tao trốn!
Tiểu Long bước ra, nó vừa đáp vừa rụt cổ.
- Trốn ai? - Quý ròm tròn xoe mắt - Sao lại phải trốn?
- Thì trốn thầy Hiếu! Tao ngại giáp mặt thầy!
- Ối trời! - Quý ròm vừa la trời vừa đưa hai tay lên - Ở ngoài
đường chứ đâu phải ở trong lớp mà mày sợ! Thầy có bắt mày
giải bài tập ngay tại đây đâu!
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:
- Ai chẳng biết vậy! Nhưng tao vẫn cứ thấy sờ sợ thế nào!
Tốt nhất là chuồn quách vào bụi!
Cái lối lập luận của Tiểu Long khiến Quý ròm chỉ biết lắc
đầu. Nó tặc lưỡi:
- Thế trước nay mà đã đánh bài chuồn như thế này bao nhiêu
lần rồi?
- Ôi, nhiều lần lắm! - Tiểu Long thản nhiên đáp - Hễ nhác
thấy thầy Hiếu, cô Kim Anh hay cô Diệu Lý thấp thoáng
đằng xa là tao lỉnh!
- Ối trời ơi!
Lời tự thú của Tiểu Long khiến Quý ròm ôm bụng cười gập
cả người.
Nhìn bạn, Tiểu Long vừa thẹn vừa giận. Nhưng nó không nói
gì, chỉ lặng lẽ bỏ đi một mạch.
- Này, này, mày đi đâu đấy? Ðợi tao với! - Quý ròm vừa quệt
nước mắt vừa gọi với theo.
Mặc cho bạn gọi, Tiểu Long vẫn cắm cúi rảo bước.
Thái độ của Tiểu Long khiến Quý ròm hốt hoảng. Nó lật đật
chạy theo:
- Gượm đã! Ðứng lại tao nói cái này cho nghe nè!
- Ðứng lại cho mày cười nữa chứ gì?
Giọng Tiểu Long đượm giận dỗi. Tuy vậy, nó vẫn chậm
bước lại.
- Tao chẳng thèm cười mày nữa đâu! Tao chỉ muốn chỉ cho
mày cách khỏi sợ thầy cô thôi! - Quý ròm trờ tới đi song
song với bạn.
Tiểu Long liếm môi:
- Cách gì?
Quý ròm ưỡn ngực:
- Tao sẽ "phụ đạo" thêm cho mày!
- Mày kèm tao học?
- Ừ! - Quý ròm hào hứng - Tao kèm cho mày một thời gian,
mày sẽ chẳng còn sợ các môn toán, lý, hoá nữa ! Ra đường
gặp thầy cô, mày sẽ đi đứng hiên ngang, chẳng còn cảnh trốn
trốn nấp nấp như vừa rồi!
Viễn cảnh Quý ròm vẽ ra sáng sủa đến mức Tiểu Long nuốt
nước bọt ừng ực. Ðược một "siêu học sinh" như Quý ròm tận
tình hướng dẫn thì đến lừa cũng có thể làm được toán chứ
chẳng phải chơi!
Nhưng mắt Tiểu Long mới vừa sáng lên đã vội cụp ngay
xuống. Nó lắc đầu:
- Thôi, tao không học với mày đâu!
Lời từ chối của Tiểu Long hoàn toàn bất ngờ đối với Quý
ròm.
- Mày có nói lộn không đấy? - Quý ròm ngơ ngác hỏi, nó
như không tin vào tai mình.
- Tao nói thật! - Tiểu Long thở dài.
- Nhưng tại sao? - Quý ròm nhìn chăm chăm vào mặt bạn.
Tiểu Long ngó lơ chỗ khác, đáp lấp lửng:
- Tao học với mày cũng chẳng ăn thua gì đâu!
- Sao lại chẳng ăn thua? - Quý ròm cáu sườn - Chẳng lẽ mày
không tin tao đủ sức kèm mày?
- Không phải tao không tin! - Tiểu Long khịt khịt mũi -
Nhưng học với mày nó sao sao ấy!
- Sao sao ấy là sao? - Quý ròm sốt ruột - Có gì thì nói đại ra,
mày cứ bày đặt vòng vo! Hay ý mày muốn tao nói giảng bài
khó hiểu?
- Không phải là khó hiểu, nhưng
Nói tới đó, Tiểu Long ngừng lại và đưa tay lên gãi đầu.
Quý ròm nuốt nước bọt:
- Nhưng sao?
- Nhưng mày quát tháo ghê quá! - Tiểu Long chớp chớp
mắt - Nghe mày hò hét một hồi, bao nhiêu chữ nghĩa trong
đầu tao biến sạch sành sanh! Học thế cũng bằng nước đổ lá
khoai!
Quý ròm giương mắt ếch:
- Tao quát tháo mày hồi nào? Ai cũng bảo tao hiền khô mà!
Tiểu Long nhếch mép:
- Chỉ những ai chưa được mày kèm mới bảo mày hiền thôi!
- Thôi, được rồi! - Quý ròm toét miệng cười - Nếu vậy thì tao
sẽ không quát tháo nữa! Kèm cho mày học, tao chỉ việc
ngậm miệng suốt buổi là xong!
Tiểu Long hừ mũi:
- Nếu mày ngậm miệng suốt buổi thì tao chả cần học với mày
làm gì! Tao học với tảng đá cũng được!
Quý ròm liền bá vai bạn:
- Thôi mà, võ sĩ gì mới đùa tí tẹo đã giận!
Rồi nó chìa ngón trỏ ra:
- Ngoéo tay nào!
Tiểu Long ngơ ngác:
- Ngoéo tay chuyện gì?
- Chuyện học chung chứ chuyện gì! - Quý ròm lấy giọng
nghiêm trang - Ðúng ba giờ chiều mốt, mày ghé nhà tao, bút
thước tập vở đầy đủ, không được trễ một giây, rõ chưa?
Tiểu Long mỉm cười:
- Rõ!
Và nó chìa tay ra móc ngoéo với Quý ròm, bụng vẫn phập
phồng không biết có nên tin những lời hứa hẹn của ông thầy
còm nhỏm còm nhom này hay không
Chương 2
Quý ròm vừa đi vừa huýt sáo miệng.
Sau khi chia tay với Tiểu Long ở ngã ba Cây Ðiệp, Quý ròm
ra về với một tâm trạng thơ thới, hân hoan.
Như vậy là rốt cuộc Tiểu Long đã chịu tới học chung với nó.
Ðã lâu, Quý ròm vẫn thường day dứt về tình hình học tập của
bạn mình. Là một đứa trẻ vô tâm, những khi rảnh rỗi lại chúi
mũi vào các thứ máy móc và các đống chai lọ lỉnh kỉnh với
những trò "thí nghiệm khoa học" kéo dài bất tận, Quý ròm
chẳng có đầu óc và thì giờ đâu để nghĩ nhiều đến người khác.
Với Tiểu Long cũng vậy, chẳng phải lúc nào Quý ròm cũng
nhớ tới nỗi khổ tâm của bạn mình. Nhưng những khi tới lớp,
thấy Tiểu Long bị kêu lên bảng và đứng ngọ nguậy hàng
buổi trước mặt thầy cô để cuối cùng ấp úng buông ra một câu
trả lời hú họa và dĩ nhiên sai bét, Quý ròm lại cảm thấy vô
cùng áy náy. Nhìn cái cảnh Tiểu Long lủi thủi ôm tập trở về
trở ngồi sau khi xơi một con dê - rô to tướng, bất giác Quý
ròm tưởng như mình có lỗi với bạn.
Những lúc đó Quý ròm không sao chịu đựng nổi ý nghĩ mình
là một học sinh xuất sắc, được nhà trường cử đi dự hết cuộc
thi này đến cuộc thi nọ trong khi thằng bạn thân nhất của
mình cứ mãi lẹt đẹt sau lưng thiên hạ, mỗi lần bị thầy cô hỏi
bài chỉ biết giở mỗi một chiêu "im lặng vàng" ra vẻ ta đây là
võ sĩ gan lì, "hỏi" mấy cũng không "khai".
Nhưng khổ nỗi, Tiểu Long không phải là đứa ham học. Nó
chỉ "hợp" mỗi môn thể dục của thầy Ðoàn, còn ngoài ra nó
"chạy mặt" tất. Thỉnh thoảng có bài tập kiểm tra cho về nhà,
sắp đến ngày nộp mà hý hoáy mãi không xong, nó mới dẫn
xác đến nhà Quý ròm nhờ "cứu bồ", còn ngày thường đố mà
kêu nó học được.
Chả rõ Tiểu Long nghe được ở đâu mà lý lẽ nó đưa ra để
biện minh cho việc học kém rất ư là "triết học". Nó bảo Quý
ròm "Ðầu óc tao đơn giản, không hợp với những môn học rắc
rối, phức tạp, vì vậy có cố đến mấy cũng bằng thừa". "Triết
lý" của Tiểu Long khiến Quý ròm tức anh ách :
- Nói như mày chẳng lẽ có những người mới sinh ra đã ngu
sẵn hay sao ?
Quý ròm định dùng đòn khích tướng để đánh vào lòng tự ái
của Tiểu Long, nào ngờ thằng này tỉnh bơ :
- Thì vậy chứ sao !
Mặt Quý ròm méo xệch :
- Như vậy mày tự nhận mày là thằng ngu ?
Tiểu Long gãi tai :
- Tao chỉ dốt môn toán và môn lý hóa thôi ! Còn những môn
khác như môn võ thuật chẳng hạn, tao đâu có thua ai !
Khi nhắc đến hai chữ "võ thuật", mặt mày Tiểu Long rạng
lên, rất đỗi tự hào. Còn Quý ròm lập tức im bặt. Nó buồn rầu
nhìn xuống đôi cánh tay gầy khẳng gầy kheo của mình, biết
rằng nếu tiếp tục đi sâu vào đề tài này, ắt hẳn nó sẽ nhanh
chóng rơi vào thế hạ phong. Bà nó chả bảo "Cháu phải bắt
chước thằng Tiểu Long tập thể dục cho khỏe khoắn" là gì !
Chính vì những ngoắc ngoéo bên trong đó mà chưa bao giờ
Quý ròm thuyết phục được Tiểu Long ngồi vào bàn để nó
"phụ đạo". Cứ mỗi lần nó mở miệng định rủ rê, Tiểu Long
láu lỉnh lái câu chuyện sang đề tài võ thuật là nó xuôi xị. Sau
những lần vận động bất thành như vậy, Quý ròm chẳng biết
làm sao hơn là làu bàu tức tối "Mặc xác nó ! Nói chuyện với
nó thà nói với cái đầu gối còn hơn !".
Thực ra Tiểu Long không phải là đứa biếng học như Quý
ròm tưởng. Mặc dù không tin mình có thể học khá lên được
và mỗi lần thấy những dãy số chằng chịt của môn toán là nó
"hết muốn sống", trong thâm tâm Tiểu Long vẫn chẳng thích
thú gì cái cảnh vào lớp thì ngọng nghịu đứng trơ thân cụ trên
bảng, trước bao cặp mắt soi mói của lũ bạn, ra phố thì lúc
nào cũng nơm nớp chờ lẩn mặt thầy cô, hệt như một tên tội
phạm né công an.
Mồm luôn luôn biện hộ cho cái sự học bết bát của mình,
nhưng cũng như mọi học sinh bình thường khác, Tiểu Long
vẫn âm thầm ao ước được học giỏi nếu không ngang hàng
Quý ròm và nhỏ Hạnh thì chí ít cũng bằng phân nửa trình độ
của các bạn mình.
Tất nhiên Quý ròm và nhỏ Hạnh sẵn sàng giúp nó. Nhưng
cho đến nay, Tiểu Long vẫn chưa chính thức "thụ giáo" một

Xem chi tiết: sinh học


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét